Chiến tranh, bệnh dịch và các chủng kiếp nạn của nhân loại đều là được định ra từ trước. Tuy nhiên, nếu như một cá nhân biết tích đức hành thiện thì thông thường họ vẫn có thể thoát khỏi kiếp nạn. 

Những năm đầu dưới thời vua Chiêu Tông cuối triều đại nhà Đường, có một người dân thường vùng núi tên gọi là Lý Giáp. Bởi vì gặp phải cảnh mất mùa đói kém, cả nhà Lý Giáp phải chuyển tới sống trong sơn cốc phía tây nam vùng Hình Đài. Mỗi ngày họ đều chặt củi duy trì cuộc sống. Có một lần vào ban đêm, Lý Giáp đang đi dưới núi Đại Minh thì gặp mưa giông nên đành phải vào trú tạm trong miếu Sơn Thần. Đến nửa đêm, mưa giông mới dừng lại nên Lý Giáp chỉ còn cách ngủ dưới gốc cây bách tùng trong miếu. 

Một lúc sau, anh ta đột nhiên nghe thấy từ xa truyền tới từng tiếng hét to nối tiếp nhau báo rằng có quan viên đang xuất hành. Ngay sau đó, Lý Giáp liền nhìn thấy cờ quạt phấp phới tung bay, nghe thấy tiếng xe ngựa đến gần. Trong số những người đi tới có người thân mặc áo giáp võ tướng, có người tay cầm trường mâu, có người đội mũ cao, đi giày rộng, còn có người mặc quan phục, cầm theo quẻ tượng bằng tre. Họ nhường nhịn lẫn nhau bước lên bậc thềm, nhàn nhã ngồi xuống theo thứ tự trong sảnh đường, ước chừng có khoảng hơn 10 người.  

Sau khi họ ngồi xuống, tiệc rượu được bày lên, họ bắt đầu ăn uống nói cười vui vẻ. Người ngồi đầu tiên bên phía Đông là Sơn Thần Đại Minh, ông có thân hình cao lớn khôi ngô, phong độ hiên ngang. Người ngồi đầu tiên phía Tây là Thủy Thần Hoàng Trạch. Mặc dù người ông gầy gò khô héo nhưng âm thanh nói ra lại rõ ràng vang dội. Bên cạnh ông là hà bá Chương Hà. Những người còn lại Lý Giáp nhìn thì không rõ danh tính.

Họ bàn luận về việc thăm thú âm gian và nhân thế. Trong đó, có một người nói: “Tôi ở thiên cung nhận được mệnh lệnh của Ngọc Hoàng Đại Đế, quản lý vùng đất rộng hàng trăm dặm bên bờ Thanh Hà và Chương Hà dọc theo một bên sườn núi Đại Hành. Mặc dù nhận mệnh chủ trì tất cả nhưng tôi cũng không dám lười biếng chậm trễ, tham hưởng an lạc; không dám làm trái pháp luật hay giở trò lừa dối vị tư; không dám ỷ vào địa vị mà áp bức thuộc hạ cùng bách tính. Ngược lại, tôi giữ thái độ tận tâm cần cù hết mực, nghiêm túc xử lý toàn bộ mọi chuyện lớn bé trong khu vực này nhằm báo đáp Thiên đế. Vậy nên khu vực tôi cai quản năm nào cũng bội thu, người dân an cư lạc nghiệp, không có dịch bệnh hoành hành. Vùng đất ấy cho đến hôm nay đã đạt tới mức độ như vậy.” 

Một người khác nói: “Nơi tôi cai quản là một vùng đất rộng lớn có dân cư thưa thớt, phía Tây dựa núi, phía Đông giáp biển, ao hồ nối liền đan xen vào nhau xa tới ngàn dặm. Tôi tuân theo ý chỉ của Thượng Đế, quản lý dân cư và đất đai của cả một vùng rộng lớn này. Hô mưa gọi sấm, nâng sóng nổi gió đều do tôi làm chủ. Không ai có thể ngăn cản được hành động của tôi. Nhưng nếu như không phải là mệnh lệnh từ Trời, tôi cũng không dám tự mình đi làm bất kể điều gì. Nếu như không phải đến lúc thời tiết, mùa màng cần thay đổi, ta cũng không dám đi ngược lại lẽ thường mà tùy tiện an bài. Mọi thời khắc, ta đều tận chức tận trách cai quản một vùng này, khiến cho cây cỏ ở đây sinh trưởng xanh tốt, tôm cá dồi dào, khí hậu ấm áp ôn hòa, vạn vật tràn đầy sức sống. May mắn hơn là Trời còn phái tới quan viên kiểm tra tuần sát. Họ cũng không tùy ý can thiệp hay chỉ huy loạn các hiện tượng một cách bừa bãi.”

Lại có người nói: “Núi non hùng vĩ, sông ngòi kênh rạch chằng chịt ngang dọc, cao thấp rõ ràng, các loại chim chóc muông thú sinh trưởng phồn thịnh. Việc ngăn cản chúng làm tổn hại đến con người là chức trách của tôi, tôi không cần phải báo cáo hay trần thuật điều gì, cũng không cần ứng phó với thẩm tra của Trời.” Nghe tới đây, tất cả những người ở đó đều gật gù tán đồng. 

Lúc này, Sơn Thần Đại Minh bỗng nhiên nhướn mày nhìn lên, thở dài tuyệt vọng rồi nói với mọi người rằng: “Chúng ta mỗi người đều tự mình trấn thủ một phương, quản lý vạn vật, hoặc ở vùng sông nước, hoặc ở trên đất liền. Ai ai cũng có sở trường riêng. Thế nhưng, phép tắc vận hành của trời đất cũng đã quyết định: sinh linh và nhân loại sắp gặp phải đại kiếp nạn. Đến lúc đó, đạo tặc hưng khởi làm loạn khắp nơi, tai họa liên tiếp giáng xuống. Cho dù chúng ta có tài cai trị tới đâu cũng chẳng thể làm gì được.”  

Mọi người nghe thấy thế liền hỏi ông: “Ngài dựa vào điều gì mà lại nói như vậy?”

Sơn Thần Đại Minh đáp: “Ngày hôm qua, ta lên trời vào triều diện kiến Ngọc Hoàng Đại Đế thì vô tình nghe được các vị thượng tiên đang nghị luận về những việc sắp tới. Họ nói trong vòng 30 năm sau, nhân gian sẽ chiến loạn không dứt, dân chúng tử thương hơn 60 vạn người. Khi đó, nếu như không phải là người nhân nghĩa hành thiện, không phải là bậc quân tử chân thành trung hiếu vẹn toàn thì đều không có cơ may tránh thoát. Thêm vào đó, hai nước Hoa Tư và Già Bì ở Tây Bắc cũng sẽ thừa cơ xâm lược lãnh thổ Trung Nguyên. Chẳng lẽ bách tính lại không có cách nào để bảo hộ mà phải chịu đựng thảm họa này sao?”

Mọi người nghe xong đều nhíu mày suy nghĩ rồi nhìn nhau nói: “Những điều này không phải là thứ mà chúng ta có thể biết được.” 

Khi mọi người ăn uống xong thì trời cũng đã bình minh, ai nấy đều tự mình lên xe ra về. Sơn Thần Đại Minh cũng không biết là đã đi đâu.

Sau khi trời sáng, Lý Giáp tinh thần hốt hoảng, mờ mịt như người mất hồn. Về đến nhà, ông đem toàn bộ những chuyện đã gặp được ghi chép lại tỉ mỉ, rồi lại đem tất cả nói cho những người có học thức và danh tiếng trong vùng.  

Quả nhiên, sau 30 năm kể từ thời điểm đó, chiến tranh liên miên không ngớt, triều Đường bị diệt vong, bước vào thời kỳ loạn thế ngũ đại thập quốc. Các nước ngoại bang từ khắp nơi đổ tới xâm chiếm Trung Nguyên, binh đao tứ phía, những người dân chết do chiến tranh vượt quá cả 60 vạn. 

Mọi sự việc trong thế gian này đều đã được sắp xếp từ trước. Người dân thường Lý Giáp trong câu chuyện vì vào miếu sơn thần tránh mưa mà vô ý nghe được thiên cơ. Đây có lẽ cũng là sắp đặt của trời cao – muốn thông qua Lý Giáp để nói với thế nhân rằng: vận mệnh của một vùng đất, một quốc gia, một dân tộc đều được nắm trong tay của Trời. Mọi hưng suy, lành dữ, thuận nghịch của một triều đại đều không tách khỏi ý chí của Trời. Đồng thời, câu chuyện cũng muốn nói với thế nhân rằng: Chỉ có người tu dưỡng tâm tính, hành thiện tích đức mới có thể thoát khỏi đại nạn.  

Xem thêm:

>> Lời cảnh báo từ âm gian: Con trai nhập hồn khuyên cha đừng làm việc ác

>> “Lưu Bá Ôn bia ký” triều Minh thấy trước đại nạn của nhân loại ngày nay và chỉ ra  cách thức vượt qua đại nạn

Nguồn Secret China
Trường Lạc biên dịch

Theo ĐKN