Trong lịch sử cầm quyền của mình, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chưa bao giờ phải đối diện với khủng hoảng to lớn như hiện nay.

Trước bốn bề phản đối và truy cứu trách nhiệm, tấm khiên chắn cuối cùng cũng đang bị gỡ bỏ, những gì ĐCSTQ còn nợ sẽ phải thanh toán một lần, và thứ họ nợ chính là máu.

Tuy vậy những biện pháp đang được một số cá nhân, tổ chức và quốc gia lựa chọn có thể không thật sự khả thi để bắt ĐCSTQ trả giá. Nhưng ĐCSTQ có một tử huyệt, mà nếu thế giới nhắm tới, ngày tàn của họ có thể sẽ không xa.

Một trận đại dịch đã lột trần bản chất

Sau thiệt hại bất ngờ trong đại dịch viêm phổi Vũ Hán, các nước phương Tây đã thức tỉnh, hàng loạt các đòi hỏi và kiện cáo truy cứu trách nhiệm cho ĐCSTQ được đề xuất và bắt đầu thực thi. Giáo sư Luật quốc tế thuộc Đại học Chiến tranh Hải quân Hoa Kỳ, James Krasnka đã nhấn mạnh: “Họ (ĐCSTQ) có máu trên tay”, khi nói về vi phạm Quy chế Y tế Quốc tế của chính thể này.

Dư luận quốc tế hầu như đều đã thống nhất: ĐCSTQ phớt lờ việc báo cáo về ca bệnh được cho là đầu tiên trong nhiều tuần liền; đàn áp những người tố giác; tiêu hủy mẫu bệnh phẩm; không ngăn chặn người dân đi khắp nơi trên thế giới mang theo mầm bệnh và nói dối với thế giới về tình hình nghiêm trọng như thế nào.

Một nghiên cứu được công bố bởi Đại học Southampton vào tháng 3 cho thấy, nếu Trung Quốc hành động kịp thời ba tuần trước đó, đại dịch toàn cầu có thể giảm 95%.

Sau khi tiếp tay làm bùng phát đại dịch ra toàn thế giới, ĐCSTQ thu gom vật tư y tế cho phòng chống dịch, gây ra tình trạng khan hiếm mặt hàng này khiến nhiều quốc gia khốn đốn. Đi kèm với đó là chính sách “ngoại giao chiến lang (sói chiến)” thoái thác trách nhiệm, đổ vấy cho nước khác, lớn tiếng đòi chấn chỉnh tự do ngôn luận bên ngoài đại lục, quy kết thế giới kỳ thị… cùng với “ngoại giao khẩu trang” trục lợi, không chút chân thành.

Những gì ĐCSTQ thể hiện qua một trận đại dịch, cho thế giới thấy rõ ràng rằng, thể chế này chỉ luôn đặt lợi ích của mình lên trên hết thảy, sẵn sàng chà đạp lợi ích của quốc gia khác và nhân dân của chính mình. Bằng sự lừa dối độc hại và đàn áp tàn bạo, ĐCSTQ đã đi qua 70 năm cầm quyền bằng máu của người Trung Hoa và tiền bạc của người phương Tây.

Thế giới nếu muốn ĐCSTQ phải trả giá vì đại dịch, vì sự suy yếu của các quốc gia làm ăn với Trung Quốc, thì ngoài việc truy cứu trách nhiệm làm bùng phát virus, còn có một quân át chủ bài khiến ĐCSTQ run sợ che đậy trong hơn 20 năm qua. Một khi được sử dụng, đây sẽ là nhát kiếm kết liễu ĐCSTQ, bởi tội ác mà nó gây ra đã được quy là tội ác chống lại loài người, kết cục sẽ không khác gì Đức Quốc xã.

Tội ác phản nhân loại

“Trong hơn một thập kỷ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã bị chỉ trích công khai vì hành vi tàn bạo, độc ác không khác gì những kẻ tra tấn và hành quyết thời Trung Cổ. Nếu những lời buộc tội này là sự thật, hàng nghìn người vô tội đã bị giết chết theo đơn đặt hàng, và cơ thể của họ bị mổ xẻ trong khi họ còn sống, gan, thận, tim, phổi, giác mạc hay da của họ đã bị lấy đi và được biến thành những món hàng mua bán”.

Tòa án Trung Quốc

Đó là lời mở đầu trong phán quyết cuối cùng của Tòa án Trung Quốc, một tổ chức độc lập thành lập năm 2018 tại London để điều tra, luận tội ĐCSTQ vì mổ cướp nội tạng chính người dân của mình.

Cũng như các nhà điều tra độc lập khác trên thế giới nhiều năm tìm hiểu thông tin về nạn mổ cướp nội tạng của ĐCSTQ, tòa án này đã dựa vào 2 trong số những câu hỏi chính để làm rõ vấn đề: (1) Vì sao số lượng các ca ghép tạng được thực hiện tại Trung Quốc lại cao hơn số lượng tự nguyện hiến tạng rất nhiều lần? (2) Vì sao nội tạng phù hợp có thể được tìm thấy trong một thời gian ngắn đến đáng kinh ngạc như vậy?

Dựa trên chứng cứ thu thập được, tòa án đã tuyên bố rằng “cưỡng bức thu hoạch nội tạng đã diễn ra tại nhiều nơi khắp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trong nhiều lần, kéo dài ít nhất 20 năm trở lại đây và vẫn còn tiếp diễn cho đến hôm nay”.

Đồng thời, tòa án “không chút hoài nghi rằng các hành vi được thực hiện là biểu hiện của tội ác diệt chủng”, đặc biệt nhắm vào người tập Pháp Luân Công và người Duy Ngô Nhĩ.

Ngày 20/6/2015, Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công (WOIPFG) cũng đã công bố kết luận điều tra: “ĐCSTQ dưới sự chỉ huy của cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân đã giết trên 2 triệu học viên Pháp Luân Công để mổ sống lấy nội tạng”. Sau đó, tin này được xác thực vào ngày 24/6 trong cuộc điện đàm với Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị ĐCSTQ, Trương Cao Lệ.

Ông Uông Chí Viễn, phát ngôn viên của WOIPFG nói: “Báo cáo điều tra lần này đã phân tích vấn đề mang tính hệ thống, giúp nhận diện rõ đây là hoạt động mang tầm quốc gia do cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân cầm đầu. Báo cáo tạo được sự liên kết hoàn chỉnh giữa các chứng cứ khiến cho bất kỳ ai có chút kinh nghiệm về tố tụng hình sự khi đọc sẽ nhận thấy rõ: Tập đoàn Giang Trạch Dân đã phạm tội ác diệt chủng chống lại loài người”.

Ông Ethan Gutmman, một chuyên gia người Mỹ đã cho công bố cuốn sách The Slaughter (Cuộc tàn sát) vào 12/8/2014, cho thấy hàng loạt chứng cứ mới chứng minh tội ác cưỡng ép mổ sống người lấy nội tạng của ĐCSTQ. Đặc biệt là trong năm 1999 sau đợt ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công, chương trình giết mổ các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng quy mô lớn đã bắt đầu và tiếp diễn cho tới ngày nay.

Lôi kéo toàn dân thành tòng phạm

Đàn áp tôn giáo hay những nhóm người nào đó ở Trung Quốc là một câu chuyện không hề mới mẻ và cũng chẳng phải vô duyên vô cớ. Nó thể hiện bản chất và cách thức thổi phồng nỗi sợ hãi, kích động hận thù để cai trị của ĐCSTQ trong toàn bộ quá trình tồn tại của mình. Không những cứ 10 năm ĐCSTQ lại phát động một cuộc thanh lọc, đàn áp nhóm dân chúng nào đó để thủ tiêu tinh thần tự do của người dân, mà trước một cộng đồng người tập Pháp Luân Công ngày càng lớn mạnh do lợi ích đối với cả tâm lẫn thân của môn tập này, người đứng đầu ĐCSTQ lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân cảm thấy lo sợ.

Để phát động một cuộc chiến tổng lực tấn công Pháp Luân Công, Giang Trạch Dân đã đưa ra 3 chính sách tàn khốc, mất nhân tính thế này: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể”.

Tất cả các kênh truyền thông ở Trung Quốc lúc bấy giờ đều cho phát cường độ cao các thông tin vu khống, nói dối trắng trợn về Pháp Luân Công. Đó là bôi nhọ thanh danh. Dưới áp lực của chính quyền các cấp, các doanh nghiệp, tổ chức đoàn thể đều không dám nhận và giữ nhân viên có tập luyện Pháp Luân Công. Thậm chí Phòng 610 sau này còn trấn lột cướp đồ của người tập Pháp Luân Công. Đó là vắt kiệt tài chính. Bắt bớ vô cớ, giam cầm không xét xử, tra tấn tàn bạo, thậm chí mổ cướp nội tạng sống các học viên Pháp Luân Công. Đó là hủy hoại thân thể.

Dưới tuyên truyền rợp Trời của ĐCSTQ, người dân Trung Quốc đã hiểu lầm và thù ghét Pháp Luân Công, đến tận bây giờ vẫn còn nhiều người hiểu sai môn tập. Sự thù hằn này đã cấp cho ĐCSTQ một tấm bình phong che đậy tội ác diệt chủng hàng chục năm. Vì người dân không cảm thông, rung động trước tội ác mà còn cho rằng vì Pháp Luân Công thế nào thì mới bị chính quyền nói và tiêu diệt vậy. Với lòng thù hận bị kích động của mình, người dân Trung Quốc đã bị lừa dối và trở thành kẻ đồng lõa với tội ác.

Cũng chiêu bài dối trá và hứa hẹn về lợi ích kinh tế, ĐCSTQ đã từng khiến phương Tây làm ngơ trước các tội lỗi của mình, từ Thiên An Môn, Tây Tạng, Duy Ngô Nhĩ cho đến Pháp Luân Công, Hồng Kông. Nhưng ngay khi phải trải nghiệm sự tàn phá khủng khiếp của đại dịch, phương Tây đã nhận ra bản chất của ĐCSTQ và ý nghĩa của việc bắt chính quyền này phải bồi hoàn.

Trả giá

Hiện nay danh sách các thực thể đệ đơn hoặc có ý định kiện ĐCSTQ do làm bùng phát đại dịch ngày càng dài. Danh sách gồm Tổng Chưởng lý bang Missouri của Hoa Kỳ, một công ty luật ở Florida, cựu công tố viên của Bộ Tư pháp Hoa Kỳ Larry Klayman, Hội Henry Jackson của Anh Quốc, xã hội dân sự Ý, luật sư Ai Cập Mohamed Talaat, Hiệp hội Luật sư Ấn Độ…

Và mới đây, 23/4, Thủ tướng Úc Scott Morrison đã cho biết Úc sẽ thúc đẩy một cuộc điều tra quốc tế về đại dịch Vũ Hán tại cuộc họp thường niên vào tháng tới của Hội đồng Y tế Thế giới (cơ quan quan trọng của WHO), theo Taipeitimes.

Tuy nhiên Giáo sư luật John Yoo và Tiến sĩ luật Ivana Stradner khi đề xuất biện pháp pháp lý để buộc ĐCSTQ phải đền bù thiệt hại do đại dịch Vũ Hán đã cho rằng, các tổ chức quốc tế không thiết lập được phương thức nào có ý nghĩa, để buộc Trung Quốc phải khắc phục tổn hại mà họ đã gây ra. Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, được cho là cơ quan lập pháp và hành pháp tối cao trong luật pháp quốc tế, không thể buộc Trung Quốc phải chịu trách nhiệm vì Trung Quốc và Nga sẽ thực hiện quyền phủ quyết của ủy viên thường trực, đối với bất kỳ nghị quyết nào của Hội đồng Bảo an.

Mỹ và các đồng minh “cũng có thể cố gắng kiện Trung Quốc trước một tòa án quốc tế, như Tòa án Công lý Quốc tế, mặc dù cho đến nay chưa có quốc gia nào bị kiện vì vi phạm các hiệp ước về bệnh truyền nhiễm”, hai ông cho biết.

Nếu muốn, các thực thể có thể kiện ĐCSTQ vì vi phạm Điều lệ Y tế Quốc tế (IHR). Nhưng muốn trừng phạt ĐCSTQ, sẽ không có cách nào khả thi nếu muốn dựa vào các tổ chức quyền lực bậc nhất thế giới.

Hai học giả đã đưa ra các biện pháp trừng phạt kinh tế, văn hóa, nhưng nó chưa đủ khiến ĐCSTQ phải trả giá cho tội ác chồng chất của mình.

Nhưng vẫn còn một cách khác. Từ năm 2017, cựu Nghị sỹ và Ngoại trưởng Canada phụ trách vấn đề Châu Á-Thái Bình Dương, ông David Kilgour đã từng đề xuất Tổng thống Trump hãy gây áp lực để khiến ĐCSTQ phải chịu trách nhiệm về tội ác diệt chủng, mổ cướp nội tạng.

“Trong lịch sử của thế giới, không một chính phủ nào khác trên trái đất từng gây ra tội ác này, ngoại trừ Trung Quốc”.

David Kilgour

Nếu đưa tội ác đã có bằng chứng xác thực này của Trung Quốc ra ánh sáng, không chỉ thế giới có được chính lý để trừng phạt ĐCSTQ, mà chính người dân của họ cũng sẽ thức tỉnh khi biết sự thật. Đối diện với sự công kích từ cả bên ngoài lẫn bên trong, ĐCSTQ khó có thể bình an vô sự mà thoát tội.

Theo dkn.tv